Thỏ con yêu dấu của mẹ à!
Con biết không, mẹ
con mình phải lên bàn mổ khi con còn nằm trong bụng mẹ vào tháng thứ 5,
Bác sĩ Viện Tim chỉ đảm bảo cứu mẹ chứ không cứu con. Mọi người đều
khóc, và mẹ thì sụp đổ. Vậy mà Thỏ của mẹ giỏi ghê, vẫn nằm im ngoan ngoãn đến
ngày chào đời.
Tình yêu của mẹ - món quà cho con
Khi
mang thai con, mẹ vì bệnh tim mà èo uột chứ thật ra thỏ con của mẹ rất ngoan,
chẳng quậy phá làm mẹ nôn ói hay biếng ăn gì cả.Con đã cùng mẹ chiến đấu
vượt qua bao khó khăn cho đến ngày con cất tiếng khóc chào đời. Ai cũng
khen mẹ con mình cam đảm Thỏ à. Riêng mẹ, mẹ rất tự hào về con gái
của mẹ rất dũng cảm không đầu hàng số phận.
Vì
mẹ không sinh con ra đường tự nhiên được, nên phải hơn 1 ngày sau con
mới được bú mẹ. Vậy mà cả ngày hôm trước đó con nhất quyết không chịu bú
bình, bà Ngoại cứ đưa bình vào là con nhè ra, đến khi mẹ ngồi dậy được
ẳm con, con hực hực... đến đáng ghét. Mẹ thương nhất là những lúc cho
Thỏ bú, chân Thỏ đưa lên cao, duỗi thẳng cứng đờ ra vẻ khoan khoái lắm.
Con
thèm sữa mẹ hơn sữa bình, đến giờ xa mẹ cũng thế. Bà Ngoại đành phải
cho con ăn khi con vừa tròn 4 tháng tuổi (và ăn một ngày 4 lần, vì con
không chịu sữa ngoài).22 ngày xa con mà sao mẹ thấy giống như 22 thế kỷ,
chỉ cần nhìn áp phích hay hình ảnh nào có cảnh bà mẹ cho con bú là nước
mắt mẹ chảy ròng, thương và nhớ Thỏ vô bờ bến.
Mẹ
cũng không dám ra đường sau giờ tan sở, vì sợ nhìn thấy đứa trẻ nào
cũng nghĩ đến con mình. Mẹ cũng không dám xem ti-vi, vì sợ quảng cáo lại
có cảnh mẹ con âu yếm nhau, mẹ lại khóc. Mẹ nhớ con quay quắt.Thỏ của
mẹ khi sinh ra chỉ có bé tí nhưng khóc to ghê gớm (BS cũng lắc đầu), và
khóc ròng suốt hơn 2 tháng trời, quậy mẹ đến xanh xao, bà ngoại tụt
huyết áp, ba thì sút gần 4kg.
Qua
tháng thứ 3 con mới bắt đầu biết cười (và cười hoài chẳng bao giờ khóc
nữa), nụ cười đẹp như thiên thần với cái miệng rộng ngoác của Ba. Rồi
vài ngày sau con tập lật, mẹ và ba sung sướng không thể tả khi thấy cái
mông nhọn hoắt của con nhô lên, con của ba mẹ đã lật được.Mẹ thích thú
ngắm con mỗi khi con được mẹ xoa bóp. Không bíết vì nhột hay khoái trá
mà con ỏng ẽo rất dễ thương, mắt thì trợn lên, miệng thì phì phì, làm
cho ba cười đến tít mắt.
Chỉ
mới đến đó thôi mà mẹ và ba phải xa con rồi. Mẹ thật có lỗi với con vì
đã không thể chăm sóc con như mẹ hằng mong muốn. Vì hoàn cảnh, vì sức
khỏe mà mẹ đành phải cắn răng đưa con cho Ngoại. Bây giờ Thỏ đang ở xa
mẹ gần 700km, nhưng trong tim mẹ con vẫn ở đây, mẹ nhớ con, thương con
từng giây, từng phút.Ngay cả trong giấc ngủ mẹ luôn thấy con bên mình.
Đọc
báo thấy người ta bỏ con trong rừng mẹ thương chảy nước mắt, thấy người
ta mang con đem bán mà phẫn uất, bần thần. Từ ngày có con, mẹ nhân hậu
hơn, vị tha hơn. Mẹ hiểu được nỗi đau của con người hơn. Nhờ có con mà
mẹ trưởng thành hơn rất nhiều.
Thỏ
thương của mẹ, dù con còn quá nhỏ để biết nhớ thương, dù bên con luôn
có tình thương của Ngoại. Nhưng mẹ biết con vẫn cần có mẹ hơn, cần hơi
ấm của mẹ những khi ấm lạnh.Mẹ và Ba sẽ cố gắng thu xếp đón con vào sớm
với ba mẹ.
Hãy đợi ba mẹ về Thỏ nhé.
Gởi con tình thương yêu này của mẹ. Mẹ hôn con thật nhiều.
Quà tặng cho bé - Gửi ngàn yêu thương
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét